Phố mùa xanh

Nói đến phố, người ta nhắc đến khói bụi ồn ào, dòng xe nườm nượp, không ngừng chuyển động và cõi người nhung nhúc, chen lấn nhau.

Nhưng thực ra, phố luôn hiện hữu nhiều trạng thái, sắc màu để chiều lòng tất cả mọi người. Có ngày mưa, sẽ có ngày nắng. Có sương mù đông lạnh, sẽ nắng hạ chói chang. Có phố mùa vàng. Ắt hẳn, sẽ có phố mùa xanh.

Phố mùa vàng, khiến chúng ta chìm vào vẻ đẹp lãng đãng, phai tàn. Những chiếc lá vàng đã vắt mình cạn kiệt thanh xuân, giờ thuận lòng thả trôi theo dòng thời gian, phơi sắc lần cuối trên con đường xao xác gió. Để ngay cả khi buông bỏ rồi, vẻ đẹp của sự phai tàn vẫn khiến cho bao nhiêu thiếu nữ say mê, váy áo núng nính tạo dáng, ghi lại bức hình. Thời gian còn lại là phố mùa xanh chăng? Với tôi không hẳn vậy. Phố mùa xanh cũng ngắn ngủi lắm. Đó là thời điểm mắt người bắt gặp bầu trời phố chỉ xanh và cực xanh.

Ảnh minh họa: VnExpress 

Không đan xen màu hoa phượng, hoa osaka rực rỡ, khuấy động trái tim tuổi trẻ hay màu dịu dàng của hoa bằng lăng, hoa ban... Ngồi nhấp chén trà bên quầy sách cũ, gần khu vực mấy bệnh viện, hứng trọn vẹn bóng mát an lành buổi sớm mai, tôi chợt phát hiện ra cả một con đường dài phủ đầy vẻ xanh non của những chiếc lá bàng. Nếu có một cuộc thi bình chọn loại lá nào đẹp nhất của phố, tôi sẽ chọn lá bàng non.

Kìa, đang trỗi dậy giữa tầng không mây trắng, những non xanh mơn man, ngời ngợi, lá tiếp lá xòe rộng tạo ra cả tàng xanh mát mắt, dịu dàng. Đôi khi, người ta cảm thấy cuộc sống này thực sự đẹp đẽ chỉ bởi bắt gặp hình ảnh thiên nhiên tràn đầy sự sống thế thôi. Mà nếu vội vã quá, người ta sẽ không bao giờ có cơ hội được chìm đắm, thưởng thức khoảng trời non tơ đó. Bởi nhanh lắm, vệt thời gian lại quệt thêm một lớp màu, lá bàng non sẽ chuyển già.

Khi ngồi ngắm những chiếc lá non, tôi đã nghĩ về những khúc của cuộc đời, đặc biệt là tuổi trẻ, thanh xuân của mình. Làm sao xanh trọn vẹn? Có lẽ, trước tiên chúng ta phải dám sống. Tôi từng chứng kiến sự ra đi khi còn rất trẻ của vài người bạn, người em quen biết. Nguyên nhân không phải vì một vụ tai nạn đáng tiếc xảy ra, do yếu tố va chạm không đoán định trước. Mà thật đáng tiếc, chính các bạn ấy lại chủ động trong cuộc chia tay của mình với cõi trần.Tôi day dứt mãi lý do tại sao họ có thể dứt bỏ cái thế giới dẫu có chặng khô cằn, thì cũng có không ít chặng đơm hoa, xanh lá này.

Họ còn quá trẻ, còn quá nhiều sự lựa chọn cho bản thân. Tại sao lại chọn dừng lại ở kiếp này? Một chút va vấp, một chút tổn thương, một chút khó khăn trong cuộc đời đáng gì với chặng dài phía trước. Bất ưng là ra đi thì dễ quá. Dám sống mới khó và sống sao cho đời mình xanh tươi dài lâu càng khó hơn.

Cứ bảo loài cây vô tri vô giác. Mà chúng biết sống trọn vẹn kiếp mình. Trừ khi bị chính con người đốn hạ, chứ dù nắng, dù mưa, dù bị bão dông vùi dập... thì cây bàng vẫn thở nhịp nhàng và bằng cách nào đó, lá bàng non vẫn về phủ xanh đúng hẹn. Có phải cây muốn đáp trả ân tình của người bán nước, quanh năm thủy chung với góc phố nên cây không ngừng bung xòe, lá non nối tiếp lá non tạo nên tán rộng chở che.

Dưới bóng mát ấy, có bao nhiêu câu chuyện cuộc đời, cây đã âm thầm lặng nghe. Mặc cho con người ồn ã cãi vã, hay những lúc họ cau có, tức giận... cây sẵn lòng nhẫn nại, ôm tất cả về mình. Nếu để hiểu con phố này nhiều nhất thì chính là cây bàng và người bán nước. Người giàu có hay người nghèo khó, đến khi bản thân hay người nhà nằm viện lâu ngày, mọi người ghé đây đều cất lên tiếng thở dài thườn thượt, chỉ ước ao khỏe mạnh, bình thường.

Tôi muốn hiểu phố, hiểu đời nhiều hơn nên cũng thường xuyên nán lại dưới gốc bàng và quán nước vỉa hè. Và ở góc đó, tôi đã phát hiện ra phố mùa xanh tuyệt đẹp. Là người ưa thích chụp ảnh nhưng phải thú thực rằng, chẳng ống kính nào ghi lại được vẻ đẹp xanh non tràn đầy sức sống của lá bàng. Màu xanh tận hiến cho đời ấy, con người chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim.

Tags: Phố
Lượt xem: 13
Nguồn:qdnd.vn Sao chép liên kết